Hứa Ngân Xuyên kỳ lộ – tự truyện 1

Hứa ngân Xuyên kỳ lộ kể về cuộc đời chơi cờ của đại sư. Ông bắt đầu làm quen với cờ tướng từ rất nhỏ, sau đó nhờ nhân duyên và nỗ lực của mình. Hứa Ngân Xuyên dần dần đạt được những thành tích xuất sắc trong làng cờ thế giới.

Khai sáng

Hứa Ngân Xuyên đến với cờ tướng

Tôi học đánh cờ, nguyên do ở phụ thân. Là một hảo thủ cờ tướng rất có danh vọng ở địa phương. Bên cạnh phụ thân, tập hợp một toán bằng hữu yêu thích cờ tướng. Những người ấy là khách thường xuyên của nhà tôi. Chỉ thấy một bàn cờ giấy mở ra, nhấp 2 ly trà cung phu đậm.Mấy độ tỷ thí, đấu trí đấu dũng, đã là một loại tiêu dao tháng ngày.

Ở trong môi trường như vậy. Hai người con trai của phụ thân đều nảy sinh hứng thú sâu đậm đối với cờ tướng một cách rất tự nhiên. Anh trai lớn hơn tôi 3 tuổi học cờ tướng trước, trở thành người thầy khai sáng tôi. Anh trai sau khi đi học hứng thú giảm dần. Còn niềm hứng thú của tôi lại tăng dần theo tháng ngày.

Theo một người chú của tôi kể lại. Khi tôi 4 tuổi có thể đứng ở bên bàn cờ 1 tiếng xem đấu. Không lên tiếng và không tỏ ra mệt mỏi.

Đối thủ đầu tiên:

Trong đối thủ của tôi, ngoài anh trai ra. Còn có những đứa trẻ lớn của nhà thân thích, nhà hàng xóm. Có một người tên tích tuyền không thích đi học, lại thích đến nhà chúng tôi đánh cờ. Tôi đánh cờ với anh ta, ban đầu bị anh ta chấp xe, pháo, mã. Tôi đánh cờ không qua loa, không khi dễ đi cờ tùy tiện. Nhưng bất kể tôi nỗ lực thế nào, cờ vẫn không nghe theo sự sai bảo. Tư thế vụng về của chúng vốn không chống lại được sự tấn công của quân địch. Thế là chỉ có thua cờ, thua cờ, và thua cờ.

Thua cờ liên tục khiến tôi khó chịu, nhưng tôi không vì vậy mà từ bỏ. Càng thất bại, tôi càng có tinh thần tìm tòi nghiên cứu đến cùng. Tôi ở mỗi ván cờ, đều dốc toàn lực suy nghĩ. Dù ở mùa đông, tôi cũng vì suy nghĩ căng thẳng mà toát mồ hôi.

Mọi việc trên thế giới đều sợ nghiêm túc. Trải qua thực chiến nhiều, tôi dần dần nắm được những quy luật cơ bản. Và kỹ xảo chiến thuật của cờ tướng. Sự nâng cao của chi thức, cũng giúp tôi luôn giữ sự hứng thú sâu đậm đối với cờ tướng.

Dần dần, Tích Tuyền đã không thể làm điều mình muốn ở trên bàn cờ. Sau đó, anh ta lại phải chấp nhận sự thực, một đứa trẻ mầm non đánh thắng anh ta. Gần đây, Tích Tuyền dẫn con gái của anh ta đến Quảng Châu học đại học. Hai chúng tôi ôn lại những chuyện quá khứ  ấy. Tích tuyền trí nhớ tốt, anh ta vừa kể vừa nhướng mày múa mắt, rất có sức hút. Chuyện quá khứ 30 năm trước như mới hôm qua, tôi rất lấy làm xúc động.

Tuổi thơ Hứa Ngân Xuyên yêu thích tiểu thuyết, văn học

Cũng như bao đứa trẻ khác, tôi cũng thích các loại trò chơi trẻ em phổ biến bấy giờ. Nhưng đồng thời tôi cũng thích các loại sự vật tương đối tĩnh, như đánh cờ. Mẫu thân đi làm ở xã Nhật Dụng, theo mẹ đi làm là một niềm vui. Bên cạnh xã Nhật Dụng có một tiệm sách. Ở đây bày đầy các loại tranh liên hoàn, địa phương gọi là, sách tranh. Ở quầy sách tranh ấy, tôi có thể vùi đầu hơn nửa ngày. Mẫu thân yên tâm làm việc không quan tâm đến.

Lớn thêm một tí, tôi lại mê tiểu thuyết cổ điển. Phụ thân là một người yêu thích văn học, từng làm giáo viên dạy thay. Sau khi lập gia đình, ở nhà làm in ấn thủ công. Ở trên giá sách tự chế trong nhà, xếp ngăn nắp nhiều tiểu thuyết cổ điển. Chúng cùng tôi vượt qua thời gian, không gian, đi đến những thế giới xa xưa.

Những cảm xúc

Đọc huynh đệ tình thân của, đào viên kết nghĩa trong tam quốc diễn nghĩa. Cảnh sảng khoái của, ôn tửu trảm hoa hùng. Kết cục bi thảm của bại tẩu mạnh thành. Tài hùng biện vô song của thiệt chiến quần nho. Thần cơ diệu toán của mượn gió đông hỏa thiêu xích bích. Kết cục bi thảm của 6 lần xuất kỳ sơn không có được tấc đất. Từng cố sự rung động lòng người khiến người ta không nỡ buông cuốn sách.

Đọc thủy hử truyện, tôi vì hảo hán lương sơn bị chiêu an mà ức chế. Vì kết cục bi thảm của họ mà thương cảm.

Đọc thuyết nhạc toàn truyện. Tôi căm hận Tống Cao Tông, dùng 12 tấm kim bài triệu hồi nhạc phi. Căm hận Tần Cối hãm hại bậc trung lương. Thương tiếc nhạc phi không thể báo quốc, ngược lại bị bọn gian tà hãm hại.

Đọc trung vương lý tú thành. Tôi thương xót Thái Bình Thiên Quốc, từ thịnh đến suy. Sự bất lực của Lý Tú Thành và Trần Ngọc Thành.

Đọc Thuyết đường. Tôi thán phục sức mạnh của Lý Nguyên Bá. Tán thưởng tuổi trẻ tài cao của Bùi Nguyên Khánh. Căm ghét Thượng sư chỉ dựa vào một con quái mã nhiều lần đắc ý.

Cố sự hay trong sách nhiều vô số kể. Chúng mở mang tầm mắt của tôi. Giá trị và thế giới quan chứa đựng trong đó có ảnh hưởng lớn đối với sự trưởng thành của tôi.

Hứng thú với vẽ tranh

Trong nhà, có đủ văn phòng tứ bảo. Cũng khơi gợi niềm hứng thú của tôi đối với thư họa. Tôi cầm bút bắt chước vẽ nguệch ngoạc theo sách tranh, luôn được bà ngoại khen ngợi.

Sau đó bà ngoại đem tác phẩm tranh của cháu ngoại đi khoe khắp nơi. Bà ngoại là người thương tôi nhất ngoài ba mẹ ra. Tôi thích để bà ngoại cõng. Bà ngoại thân hình gầy, và không được khỏe mạnh, nhưng không bao giờ từ chối. Bà ngoại lương thiện, không chỉ quan tâm đến nhà con rể cuộc sống khó khăn. Ở trong khả năng có hạn. Bà còn dành tình thương để giúp đỡ những người sống ở tầng lớp thấp nhất của xã hội. Đáng tiếc rằng, bà ngoại thân yêu đã không đợi được để nhìn cháu ngoại của bà lớn lên thành người.

Hứa Ngân Xuyên kỳ lộ phần tự truyện 1
Hứa Ngân Xuyên kỳ lộ phần tự truyện 1

HỌC NGHỆ KHẮP NƠI

Trấn Long Giang quê nhà, thịnh hành đánh cờ, uống trà. Quán trà của nhà hảo thủ cờ tướng Tiêu Thất, mở ở trong chợ. Là nơi các bạn cờ thường đến. Phụ thân quan sát tôi, có khả năng không tầm thường về cờ tướng. Bèn có ý nghĩ bồi dưỡng chuyên môn. Đối với người mới học mà nói, thực chiến nhiều là người thầy tốt nhất. Thế là phụ thân và tôi trở thành khách thường xuyên của quán trà Tiêu Thất. Trong quán trà, thường thấy mọi người xúm lại với nhau, đa số lại không phải là mua trà. Chỉ vì nơi đây vừa có thể đánh cờ, xem cờ. Cũng có thể uống trà cung phu. Ở nơi đây, những người giành được một chỗ đánh cờ đều có lai lịch. Hơn xa hạng vua trẻ con như tích tuyền. Chút tri thức ít ỏi ấy, trong lòng tôi tỏ ra quá kém cỏi ở trong sân chơi lớn này. Chỉ có thể ra sức suy nghĩ. Đối thủ độ lượng không bao giờ vì thời gian suy nghĩ của tiểu bằng hữu quá lâu. Mà tỏ ra không vui.

Tối đến, quán trà đóng cửa, phụ thân dẫn tôi sang nhà bạn cờ. Chong đèn đánh đêm, há chẳng vui sao. Có mấy bận đánh đến 11, 12 giờ đêm. Đêm khuya vắng lặng, trong ngõ tối om đến lạnh người. Ánh sáng của đèn pin chao động trên mặt đất tĩnh mịch, kèm theo tiếng bước chân rõ mồn một. Tôi túm chặt cánh tay phụ thân vội vã đi về nhà. Đến khi mở cửa với đôi mắt buồn ngủ của mẫu thân, tôi mới cảm thấy ấm áp. Đối với hành vi về khuya của hai người nghiền cờ tướng. Mẫu thân không bao giờ quở trách.

Đến trấn Kiệt Thạch

Tầm mắt của phụ thân không giới hạn một vùng trời ở trong trấn. Khi tôi 6 tuổi, có được một cơ hội giao đấu ở bên ngoài. Trấn Kiệt Thạch thành phố Lục Phong, huyện bên cạnh có một ngôi miếu tự tên gọi là Huyền Vũ Sơn. Nơi này nổi tiếng xa gần, hương hỏa rất thịnh. Phụ thân mỗi năm đều phải đến đó xin một quẻ săm, gởi gắm mong muốn cuộc sống tốt đẹp vào trong nghi thức trang nghiêm ấy. Kiệt Thạch, phong trào cờ phát triển mạnh mẽ, phụ thân ngoài bái phật ra, còn thích đến trấn hội ngộ bạn cờ ở nơi đó. Lần này, ở bên cạnh phụ thân còn có một kỳ thủ nhí. Có bạn từ phương xa đến, các kỳ hữu rất vui mừng, theo lệ có một bữa khoản đãi nhiệt tình. Ăn tối xong, qua một tuần trà, bàn cờ trải ra, phụ thân lại không vội ra tay, ông đề nghị mọi người chỉ đạo cho kỳ thủ nhí 1 ván.

Được, tôi đến chơi một ván. Mọi người ngước nhìn, biết là Nhuệ Bá.

Tận dụng cơ hội

Song phương vào vị trí, hai trận bày ra, tôi nhấc tay đi, pháo 2 bình 6. Thuật ngữ cờ tướng gọi nó là quá cung pháo. Mọi người lập tức trố mắt nhìn, nguyên nhân là khai cuộc quá cung pháo, chính là tuyệt kỹ Nhuệ Bá sử dụng để thành danh ở trấn. Kỳ thủ nhí nước này phải nói là múa rìu qua mắt thợ.

Cuộc cờ bước vào trung cuộc, cờ của Nhuệ Bá từng bước triển khai, tôi liên tục suy nghĩ, ngoan cường ứng phó. Thường, sau khi tôi vừa đặt quân cờ xuống, Nhuệ Bá lập tức đi cờ ngay, phản ứng rất nhạy bén.

Khi hai quân đang giao đấu kịch liệt, Nhuệ Bá tùy tiện đi một nước cờ, trận thế xuất hiện một kẽ hở. Chỗ sơ hở này, tựa như không quan trọng. Nhưng phải biết rằng, cuộc cờ đối công, một nước đi sai lầm, sẽ thua toàn bàn. Tôi nắm bắt cơ hội phát động tập kích, Nhuệ Bá trận thế lập tức đại loạn, thành trì từ đó thất thủ.

Cuộc cờ kết thúc, nghe một tràng hô vang ở trong phòng. Nhuệ Bá cười cởi mở, vỗ vỗ đầu tôi một cách thân thiết.

Sau đó, tôi không chỉ một lần theo phụ thân đến thăm Kiệt Thạch. Trần Chính, đệ nhất cao thủ ở trấn này chỉ dạy cho tôi rất nhiều. Trần Chính kỳ phong nghiêm mật, thực lực tương đương với phụ thân tôi, đôi bên kính trọng lẫn nhau. Vì tình nghĩa bạn cũ, ông ấy ra sức chỉ dạy, hoàn toàn không dấu diếm.

Đến Triều Dương

Triều Dương, huyện bên cạnh, cũng là nơi phong trào cờ phát triển mạnh mẽ, phụ thân từng vài lần dẫn tôi đến đó chơi. Tài tử Lâm Trọng Vĩ ở Triều Dương, quan hệ thân thiết với phụ thân tôi, mỗi lần đến chỗ ông ấy, đều bố trí tiếp đãi nhiệt tình. Bên cạnh nhà ông ấy có một nhà nghỉ, trong một căn phòng lớn có thể ở mười người. Có lần, chúng tôi lại kinh ngạc, phát hiện một người con gái mang cái bụng to, dường như đã ở lại được ít ngày, nghe nói là từ nơi khác đến, để trốn tránh việc kiểm tra kế hoạch hóa gia đình. Dưới sự dìu đỡ của người con trai, vào ở lánh tại nhà nghỉ nhỏ trong ngõ này. Người con gái không thường xuyên di chuyển, chỉ có hình bóng của người con trai vội vàng đi lại, thần sắc hai người đều tỏ ra tiều tụy.

Đang lúc mùa đông, về đêm gió bắc từ bốn phía thổi đến, ván giường cách chăn đệm vẫn cảm thấy lạnh, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng chó sủa vọng vào. Tôi cuộn chăn thành cuộn tròn, thiu thiu ngủ trong màn đêm đen kịt. Sáng sớm, tiếng gà gáy sáng đánh thức tôi từ trong giấc mộng, nhìn ngoài trời sáng dần, một ngày mới lại bắt đầu.

Vâng, một ngày mới báo hiệu niềm hi vọng của cuộc sống. Ra bin đờ ra na ta go có nói: Mỗi sự ra đời của trẻ sơ sinh đều đem đến thông điệp. Thượng đế không hề thất vọng đối với loài người. Tôi không thể đánh giá gia đình gặp ở nhà nghỉ nhỏ ấy. Nhưng luôn nghĩ, người con gái ấy làm thế nào độ qua mùa đông lạnh giá này.